Cổ Cồn Trắng, Trắng
Làm việc trong tòa cao ốc này và gớm ghiếc là chúng tôi
trong ánh đèn huỳnh quang, bạn biết đấy những bộ đồng phục này
tỉnh dậy sáng nay và nuốt chúng tôi như những viên đá quý
và chạy ngược xuôi trên những buồng thang máy, chứa đầy những người
quay và quay lại như một tuồng ánh sáng đi đi lại lại
khắp các sàn nhảy và xen giữa những kẻ ngốc đang nhảy múa.
Văn phòng tôi mùi như một lý thuyết, nhưng tại đây ta khóc
khi được nhìn thấy sự tốt đẹp của thế giới được phơi trần
và dâng lên cùng với nhà nước trên môi,
bảng chữ cái đông cứng lại trong không khí
xung quanh những cái đầu. Nhưng tại đám lửa bập bùng trong tôi
ai đó đang nhảy múa, và gọi tôi bằng đủ những cái tên
đầy bí mật và tràn đầy ánh sáng và dâng lên
và vỡ vụn, và tôi thấy những kiếp trước của mình.
White, White Collars
We work in this building and we are hideous
in the fluorescent light, you know our clothes
woke up this morning and swallowed us like jewel
and ride up and down the elevators, filled with us
turning and returning like the spray of light that goes
around dance-halls among the dancing fools.
My office smells like a theory, but here one weeps
to see the goodness of the world laid bare
and rising with the government on its lips,
the alphabet congealing in the air
around our heads. But in my belly’s flames
someone is dancing, calling me by many names
that are secret and filled with light and rise
and break, and I see my previous lives.